Giá hiện tại cô em đang làm cho các bố các mẹ là: 50,000đ/kg. ( Mà feedback như nơi khách rất nhiều nước mà không được đầy đặn như của cô đâu ạ ). 5. Về thông tin liên hệ: Các mẹ có thể comment đặt hàng tại TOPIC này hoặc SMS qua zalo: 0967744706 ( Em Hạnh ). Cô em sẽ làm theo đợt 1 tuần khoảng 2 - 3 đợt để đảm bảo chất lượng. An Điềm cúi đầu nhìn anh, hiện giờ cô không muốn quan tâm nhiều như vậy, cô chỉ muốn anh ôm cô thôi. Cô hôn lên đôi môi mỏng của người đàn ông, học theo anh đưa đầu lưỡi vào trong miệng đối phương, liếm môi trên anh, cắn đầu lưỡi anh. Nước miếng ở khoé môi không tự chủ được chảy xuống dưới, rồi lại bị Dịch Diễn liếm đi Uyên mở mắt ra, gương mặt của Nam đang nhìn cô, anh vừa hôn nhẹ lên trán cô. Lại ăn cơm đi em. Uyên suýt tí mỉm cười với anh. Nhưng cô kịp cau mặt lại, đẩy anh ra và đứng dậy. Nam đã dọn sẵn trên bàn, cô ngồi xuống. Anh ăn cơm Em ăn xem anh nấu có được ko nhé. Uyên lẳng lặng ăn. Anh nấu cơm ngon thật, ngay món canh chua mà cô thích. Một người đàn ông do qúa vội lên máy bay mà ko kịp làm thủ tục cho cún nhỏ của mình.Anh ta bèn giấu nó vào trong túi quần.30 phút sau khi máy bay cất cánh,cô phục vụ cứ thấy anh ngọ nguậy ko yên trên ghế,bèn đi tới hỏi : Làm cho em bài văn này nhé? myk` có một cái đề văn cần mấy bạn giúp, bạn nào bít thì làm giùm myk` nh0a đề: phân tích giá trị nhân đạo của " chuyện người con gái nam xương" của Nguyễn Dữ. - Từ thế kỉ XVI, xã hội phong kiến Việt Nam bắt đầu khủng hoảng, vấn đề số Căn hộ mà tôi mới chuyển đến này, tôi đang gặp rắc rối với người vợ xinh đẹp của anh hàng xóm, cô nàng Fukada. Ngay cả những âm thanh không bao giờ có thể Thầy ơi dạy em làm tình trong khách sạn nhé !!!!! Vietsub Em thư ký dâm đãng gạ tình lão sếp già dâm dục. LJxkBU. Tôi bị giật mình bởi tiếng mở tôi bước vào kinh ngạc khi thấy tôi nằm dài trên ghế, mặt mũi phờ phạc không có chút sức sống. Đã thế cái chân bó bột thì vừa bẩn vừa không ra hình thù gì. Bà lo lắng chạy tới vừa kêu lên vừa sờ lên trán tôi- Khánh ơi con làm sao vậy? Sao nhìn con muốn bệnh thế? Có cảm thấy làm sao trong người không? Khó chịu chỗ nào không con? Chân con làm sao mà bùn đất thế này? Con làm gì ra nông nổi này?_mẹ tôi hỏi tôi không kịp nhớ luôn- Mẹ, hỏi từ từ thôi...con không làm sao cả Sao mới sáng sớm con ngồi đây mệt mỏi thế? Hôm qua con đau không ngủ được hả? Có chuyện gì sao con không gọi mẹ?_ôi trời ơi, mẹ tôi cứ nhùng nhằng làm tôi phát cáu lên được Con không sao cả. Thật đấy, con không có làm sao hết. Mẹ kêu bác sỹ cho con thay bột đi...hôm qua ngấm nước mưa nó nhão nhoẹt ra Nhưng con làm sao mà đi dưới mưa? Con..._mẹ tôi nhìn tôi giận dữ_con không biết lo cho bản thân của mình à? Con biết là con bao nhiêu tuổi rồi không? Bản thân thì đang như thế, con định giết chết mẹ đấy hả? Có biết bố mẹ lo lắng cho con đến mức nào không? Sao con ích kỷ thế?- Mẹ...con xin lỗi mẹ, con biết con nên làm gì, vì thế, xin mẹ đừng nói nữa được không? Con mệt mỏi lắm rồi, đừng cho con rơi xuống vực thẳm nữa..._tôi nhìn mẹ bằng ánh mắt hối lỗi, tôi biết, tôi cũng thương bố mẹ tôi lắm, nhưng thực sự bây giờ tôi không muốn nghe bất kỳ một lời khuyên nào từ ai nữa tôi đỡ tôi lên giường rồi lặng lẽ đi tìm bác qua ngồi ở ghế, ngủ lúc nào cũng không hay...tự ngộ ra, mình làm khổ bản thân mình bột xong, lau qua người ngợm thay quần áo, tôi lên giường nghỉ ngơi. Mẹ tôi dặn dò qua mấy chút rồi đến công ty. Có lẽ mẹ giận tôi nhiều lắm. Lúc đi mẹ cầm luôn cả chiếc điện thoại hôm qua tôi ném đi sửa giờ đã thấm mệt, mắt tôi nặng trĩu, đầu óc quay cuồng. Tôi cần một giấc ngủ thật sâu thật ngon, không có mộng tôi tỉnh dậy đã quá trưa rồi. Thấy hơi đói, tôi tìm thứ gì đó ăn được, mẹ chưa đến, chắc cũng đến tiếng gõ cửa khe khẽ. Tôi phân vân không biết giờ này ai tìm mình. Chắc chắn không phải mẹ, vì mẹ sẽ tự mở cửa đi vào, không phải đứa bạn nào của tôi, tụi nó cũng sẽ tự xông vào. Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu, có khi nào em hay không? Hoặc cũng có thể là Khánh Ngọc, nó tìm tôi và giải thích tất cả về những chuyện đêm Ai đấy vào đi..._lòng mong chờ người đấy là emNhưng không phải em...không phải mẹ tôi, cũng không phải là người bạn nào đến thăm tôi cả...ngươi tìm tôi là một phụ nữ tầm 30 tuổi, mắc ves công sở, gương mặt không trang điểm cầu kì nhưng trông qua là một phụ nữ thông minh sắc sảo, nhìn qua là biết thuộc đẳng cấp sang trọng, quý phái Chào cháu_cô chào tôi trước- Vâng, cô là...- Cô nói chuyện với cháu chút có được không? Cô là mẹ của Khánh đệt...giống như bị rớt từ mái nhà xuống ấy- Vâng, cô ngồi đi ạ_không biết con bé nó về bô lô ba la cái gì với mẹ nó mà phụ huynh phải tìm tới nơi gặp thế này...nhưng mà thái độ lịch sự như thế thì chắc là không có đấm đá la hét gì đâu nhỉ - Cô tới đường đột quá, nhưng mà là có chuyện cần nói, nên có gì cháu thông cảm cho cô nhé?- Vâng, cô cứ nói đi_rốt cuộc là chuyện gì nhỉ?- Ừm...vậy, cô đi vào chuyện chính luôn nhé?- Vâng!- Chắc cháu không biết Khánh Ngọc có vấn đề về...ừm...thần kinh đúng không?- Ơ...dạ?_sém chút sốc toàn tập- Nó có vấn đề về thần kinh...điều trị ở bệnh viên đã được cả năm nay rồi. Nhìn nó thì cũng chỉ là một đứa con gái bình thường...nó cũng là đứa con gái bình thường, cho đến khi bố nó mất. Nó yêu bố hơn bất kỳ thứ gì trên đời, và đó là một cú sốc tinh thần quá lớn đối với nó. Cô lúc đó cũng đau buồn và không muốn sống nữa, nhưng dần dần cũng vượt qua, cô cứ nghĩ con bé cũng sẽ thế, nhưng một thời gian sau gia đình cô phát hiện ra nó mắc chứng trầm cảm. Nó luôn trong trạng thái sợ hãi và đau khổ, dằn vặt bản thân...gia đình cô đưa nó đi chữa trị, sau một thời gian dài thì nó bình thường trở lại, nói chuyện cởi mở và cười tươi, nô đùa cùng bạn bè. 4 năm sau ngày bố nó mất, cô quyết định tái hôn. Cô không nghĩ chuyện này lại một lần nữa ảnh hưởng đến con bé như vậy. Vì con bé là một đứa trẻ nhạy cảm. Nó mất đi bố, bây giờ, nó rất sợ cái việc mất đi người thân bên cạnh nó, nó sợ cô đi bước nữa, sẽ không còn cần tới nó. Và bỗng nhiên nó dở chứng, tâm lí không được bình thường. Hay lẩm bẩm một mình. Khóc một mình, cười một mình. Nó không muốn ai quan tâm tới nó cả. Nhưng lúc nào nó cũng bảo rằng “đừng đi”_cô dừng lại, thở dài, đôi mắt đỏ hoe_điều trị ở đây đã được gần năm trời rồi. Nó chỉ chơi một mình, và cũng khá ổn định, nó là một đứa bé tốt, tâm hồn nó còn ngây thơ trong sáng lắm...cô nghĩ rằng một thời gian nữa sớm đưa nó về với cả nhà vì nó hoàn toàn bình thường lại rồi...mấy ngày gần đây, lại thấy con bé rất vui, và nói chuyện nhiều. Nó nói với cô rằng tìm được một người rất tốt và rất thích người đấy. Nó kể về cháu rất nhiều...Cô nghĩ rằng đó là một người bạn. Cô cũng muốn xem thử cháu là người như thế nào, nhưng chưa có thời gian. Cho tới tối hôm qua, khi cô về nhà, lúc ghé qua bệnh viện thì không thấy nó đâu. Tìm mãi cuối cùng thấy nó lủi thủi đi về nằm khóc rấm rứt. Nó kể cho cô nghe về mọi chuyện, nó bảo nó thích cháu, thực sự rất thích, nhưng cháu không thích nó...và kể xong nó chỉ nằm khóc. Cho tới sáng hôm nay, nó không nói thêm với cô một câu gì. Cô sợ con bé lại tiếp tục rơi vào trạng thái trầm cảm và chấn động thần kinh. Bác sỹ đã dặn trong thời gian điều trị, không cho phép nó gặp phải một trường hợp nào khiến nó phải sốc cả. Cô thực sự rất lo lắng, nên mới tới tìm cháu. Cô xin lỗi vì đã đường đột như vậy...cô không phải đến để cầu xin cháu hãy chấp nhận và yêu thương nó, chỉ là cô muốn cháu gặp nó, và giải thích hay động viên nó giúp cô. Cô không muốn con bé phải chịu cái cảm giác đau khổ một mình...là một người mẹ, chắc cháu cũng hiểu cho cô..._cô ấy lại thở dài, ánh mắt nhìn tôi thiết lặng. Sửng sốt. Bất ngờ và xót xa. Đó là những cảm xúc của tôi khi cô ấy kết thúc câu ảnh một cô bé rất hay cười, nói chuyện rất dễ thương, gương mặt rất thánh thiện và đôi mắt tròn xoe, long lanh...ám ảnh toàn bộ tâm trí này làm tôi cảm thấy rất khó xử. Nhỡ như con bé có làm sao, chẳng nhẽ vì điều đấy mà tôi lại trở thành người cưu mang, chăm sóc cho nó cả đời sao? Nếu con bé không khỏi bệnh, nguyên nhân lại là do tôi khiến nó như vậy, người nhà con bé lại cầu xin tôi hãy ở bên cạnh nó, giúp nó khỏi bệnh...có chứ không phải là chỉ gặp trong phim đâu, vậy thì tương lai của tôi. Và Phương Vy nữa...nhưng chẳng nhẽ lại mặc kệ nó?Tuy chỉ mới biết, mới tiếp xúc, nhưng tôi cảm thấy được Khánh Ngọc là một con bé tốt bụng, giàu tình cảm...nó cũng như bao người bình thường khác, nó có tương lai, sẽ là một tương lai tốt đẹp...- Cô không có ý bảo cháu là người gây ra chuyện này cho Khánh Ngọc, cháu đừng hiểu lầm. Chỉ là bây giờ không ai nói được nó nghe nữa, cô chỉ muốn cháu khuyên bảo nó cho cô chút thôi. Vì giờ nó chỉ nghe cháu_cô ấy tiếp tục thuyết phục Vâng...cháu sẽ cố gắng..._và tôi quyết định giúp em- Cảm ơn cháu nhiều lắm...Nhìn gương mặt người phụ nữ đó khiến tôi cảm thấy an tâm nhiều hơn. Một thái độ tự tin nhưng khiến người ta cảm thấy mềm lòng. Ngồi nói chuyện với tôi thêm một lát, đưa số phòng bệnh, số điện thoại của cô cho tôi nếu cần liên lạc. Xong cô xin phép đi mình tôi lại ngồi nghĩ mông lung lắm. Mỗi người sinh ra ai cũng có một số phận cả. Thế nên đừng đổi lỗi cho hoàn cảnh, tự mình phải biết công bằng với chính mình mà thôi. Còn ai có thể làm thay được ình điều đó?Trời ngả về chiều, tôi chống nạng qua phòng bệnh con cửa không thấy ai nói gì, tôi tựđộng mở cửa phòng nhỏ có cửa sổ hướng ra bờ hồ, phong cảnh đẹp như tranh vẽ. Con bé ngồi lặng yên bên cửa sổ, mái tóc gió lùa bay theo gió. Có rất nhiều hạc giấy trong phòng, treo thành từng dây hoặc rơi vãi trên giường, trên bàn. Tôi gọi khẽ- Khánh Ngọc...Nó quay mặt lại nhìn tôi. Ánh mắt nó buồn đến nao Em đang làm gì thế?_tôi tiếp lời, đi đến bên cạnh cửa sổ nơi nó đang im lặng nhìn ra bên ngoài...nó thay đổi không giống cô bé nhí nhảnh mà hồn nhiên mà tôi Ngọc này, anh xin lỗi em chuyện hôm qua nhé? Anh nghĩ anh em mình cần nói chuyện một chút..._tôi là thằng mồm mép nhưng mà tán tỉnh con gái, chứ đi khuyên nhủ thì tôi chưa thử bao giờ, bây giờ cứ nói thật ra những gì mình nghĩ vẫn im lặng không nói gì, chỉ có đôi mắt nó hấp háy là dấu hiệu cho tôi biết rằng nó đang nghe, vậy thì tự độc thoại vậy. Bác sỹ tâm lý cũng không phải...chuyên gia cũng không, quả này hơi bị nan giải...hừm- Em có bao giờ tin rằng trên đời này có thiên thần, có thiên đường, địa ngục không?-...- Anh chưa bao giờ tin vào điều đó cả...vì nếu như có thiên thần thì cuộc sống này đã tốt đẹp hơn rất nhiều rồi phải không nhỉ? Nhưng bây giờ thì anh tin rồi...thiên thần không phải là những cô bé cậu bé trong hình dạng nhỏ bé, có hai cái cánh rất xinh, và cầm theo một cái cung tên bắn yêu thương cho nhân loại. Mà thiên thần chính là những cô bé xinh đẹp, có tâm hồn trong sáng và luôn ngập tràn yêu thương với tất cả...em biết người đấy là ai không?-...- Em giống thiên thần lắm...một thiên thần đáng yêu luôn ngập tràn nụ cười. Ở bên cạnh luôn khiến người khác cảm thấy thoải mái và vui vẻ. Ở bên cạnh em khiến cho người khác không còn phải suy nghĩ nhiều về những bon chen của cuộc sống ngoài kia, tất cả mọi thứ bỗng trở nên đơn giản, nhẹ nhàng lắm...đã có ai bảo vậy với em chưa?Con bé ngước mắt lên nhìn tôi, nhưng nó vẫn không nói năng gì Tại sao khi người ta vui thì người ta cười, còn buồn lại khóc mà không phải ngược lại nhỉ? Mỗi khi anh cười, anh cảm thấy cuộc sống vui hơn...nhưng anh cũng ít cười lắm...vì cuộc sống của anh nhạt nhẽo, không có ước mơ, không có hoài bão, không cần phải cố gắng...nên niềm vui, nổi buồn của anh nhạt nhẽo lắm. Cho tới khi anh gặp được một người con gái, em biết chị Phương Vy rồi đúng không nhỉ? Chị ấy cho anh biết tới một thế giới khác, thế giới mà anh chưa bao giờ mơ tới...người ấy bảo anh nên cười nhiều hơn, dù cuộc sống có khó khăn đến mức nào thì sẽ luôn có một nơi cho ta về, có một người luôn yêu thương ta...Nó hấp háy đôi mắt buồn buồn rồi nhìn về phía mặt hồ gợn Có những lúc cuộc sống nghiệt ngã, cướp đi những người bên cạnh ta, những người ta yêu thương nhất, trân trọng nhất. Lúc đấy, cảm tưởng như cả thế giới đang quay lưng lại với mình, cuộc sống quá nghiệt ngã, quá đắng cay, tưởng chừng mình gục ngã, không thể bước tiếp được nữa, bao nhiêu hi vọng, bao nhiêu ước mơ tưởng chừng như đã đổ gục. Nghĩ về một tương lai không có người đấy ở bên cạnh, không có sự che chở, bảo vệ, không còn được yêu thương...đau đớn lắm đúng không em?-...- Anh biết, điều gì cũng tự bản thân mình, tự suy nghĩ của mình, dù ai nói điều gì đi chăng nữa thì đều không quan trọng. Nếu cũng là một nắm muối, em cho vào một cốc nước, nó sẽ rất mặn, nhưng nếu em bỏ nó xuống một dòng sông thì sẽ không có gì thay đổi...nổi đau của con người cũng thế...nổi đau của một người đối với bản thân là lớn nhưng mang ra so sánh với nổi đau của nhân loại thì nó chẳng thấm thía bao nhiêu. Ngoài kia, có biết bao sinh mệnh giống như em, như anh, nhưng họ không may mắn như mình. Hằng ngày họ phải chịu đựng bao nhiêu khổ cực, bao nhiêu đau đớn khác. Thế nhưng họ vẫn sống vững vàng, vẫn chịu đựng, can đảm. Hằng ngày họ vẫn cười, nếu như khóc vì những nổi buồn thì cuộc sống đó sẽ khô héo và lụy tàn đi gấp nhiều lần rồi...Đừng im lặng khi có rất nhiều, rất nhiều người muốn lắng nghe em nói. Đừng khóc nữa, khi bao nhiêu người hi vọng nụ cười của em. Em không biết rằng khi em cười, không chỉ mỗi mình em mà bao nhiêu người xung quanh đều cảm thấy hạnh phúc. Không một ai bỏ rơi em cả...em không nhìn thấy bố, nhưng bố luôn trong tim em, trong giấc mơ của em, âm thầm bảo vệ em...mẹ cần em, giống như em cần có bố vậy...và, anh cũng cần em...để mỗi lúc anh mỏi mệt, anh có thể nhìn thấy em cười, em nói...anh sẽ luôn bên cạnh, che chở cho em như một người em gái bé nhỏ. Hãy luôn cười lên nhé em? Cuộc sống còn chờ em phía trước, nghĩ ngơi thế đủ rồi, bản lĩnh lên, vững vàng bước đi vuốt mái tóc mềm mượt của em, mỉm cười- Có thể em nghe những lời của anh thật sáo rỗng, nhưng em hãy nghĩ bằng trái tim...đừng sống trong quá khứ nữa em ạ, quá khứ hạnh phúc không làm cho tương lai tốt đẹp hơn. Đừng làm đau lòng những người bên cạnh em và yêu thương em nữa...khi nào em nghĩ sáng suốt, hãy đến tìm anh nhé? Anh sẽ là một người anh trai tốt và luôn yêu thương em...anh không có em gái, không có anh chị, nên anh cũng cô đơn lắm. Anh luôn ước ao có một cô em gái như em vậy!Tôi đứng thêm một chút, nó vẫn im thin thít, không nói thêm điều gì cả. Tôi lại chống nạng đi ra...trời dần ngả về chiều...không đi về phòng mà tôi đi ra hồ, muốn ngồi hóng gió một chút. Có lẽ sẽ rất rất lâu sau đó tôi mới tới chỗ này nữa, ngồi ở đây và suy nghĩ điều gì đó. Lát nữa đợi bố mẹ xong việc, họ sẽ đón tôi ra viện. Trở lại với công việc hằng ngày của chiều, nắng ngả màu nhiều rồi. Tôi cầm lấy nạng chuẩn bị đi vào thì...Trời chiều, nắng ngả màu nhiều rồi. Tôi cầm lấy nạng chuẩn bị đi vào thì…- Em vào phòng bệnh tìm anh nhưng không thấy, nhìn qua cửa sổ thấy anh ngồi một mình ở đậy_em ngồi xuống bên cạnh tôi, mắt hướng về phía hồ- Sao em lại…?_tôi bất ngờ đến mức đột ngột đứng hết cả tim- Hôm qua em đã hứa hôm nay sẽ đến Anh nghĩ là em đang giận anh nhiều lắm…- Hôm qua, em xin lỗi…vì em đã hành động như thế…_em nghịch tà áo, mặt cúi xuống, mái tóc xõa che gần hết khuân mặt Anh đã nghĩ rằng em sẽ rất giận, và không muốn gặp anh Thực ra, hôm qua em đã suy nghĩ…có nghĩ một chút…về chuyện đó…em nghĩ là mình không nên làm như thế. Bởi vì…cảm giác bị người khác lừa dối luôn ám ảnh em, khiến em khó có thể tin vào những gì chính mắt thấy tai nghe…nhưng mà…dù sao, em nghĩ em nên cho anh một cơ hội…Hôm nay mẹ anh có gọi cho em…- Mẹ anh?- Ừm…mẹ anh hỏi chuyện, hôm qua có phải em và anh xảy ra chuyện gì không? Mẹ anh bảo anh đã dầm mưa cả đêm…và anh không muốn nói chuyện với mẹ…hôm qua, anh tới nhà em, có phải không?Tôi cười gượng, tựa hẳn người vào thành ghế, trời chiều dễ chịu Anh không rõ nữa, anh lo lắng vì để em về một mình trong khi trời tối, lại mưa nữa…- Anh ngốc thật đấy, chân anh đang như thế…- Nhưng anh gọi, em đã không nghe Lúc đấy em đang rất giận. Nhưng cả sáng nay, em đã chờ điện thoại anh, chỉ hi vọng nghe lời giải thích của anh thôi. Anh đã không gọi, em…hơi thất vọng. Cho tới lúc nhận được điện thoại của mẹ anh…em nghĩ rằng mình nên giữ lời hứa, đi gặp Điện thoại anh hỏng…mẹ đang cầm đi sửa, thế nên mẹ mới có số em…vậy, bây giờ em muốn nghe anh nói chứ?Em lẳng lặng gật đầu. Tôi kể lại chi tiết, từ lúc đang nói chuyện với em, nó xuất hiện ra sao, khi em đến, rồi đến cả chuyện mẹ nó nhờ vả, và cả chuyện lúc nãy tôi đến gặp nó, không sai sót một chi tiết nào cả. Cho đến khi kết thúc truyện. Em ngạc nhiên không kém tôi là bao nhiêu, có lẽ cũng tại câu chuyện tôi kể quá hấp dẫn em nữaCó lẽ lúc tôi kể, dùng từ ngữ quá mạnh, hay là câu chuyện quá khó tin hay sao mà mất đến mấy giây sau em vẫn biểu hiện đủ thể loại cảm xúc trên khuân mặt đáng yêu đấy. Hết nhíu mày, lại cắn môi, tôi thúc cùi chỏ vào tay em- Này…- Hử?- Nghĩ cái gì đấy?- Em cũng không biết nữa…con bé, nó đáng thương Ừ. Anh cũng không biết nên làm gì cho nó nữa…- Nếu như…nó cần có anh…thì anh sẽ làm thế nào?- Anh cũng có nghĩ tới điều đấy, nhưng anh không phải là một thằng con trai cao thượng như thế, anh còn có tương lai của anh, người anh yêu thương, anh cần người mím môi, đan hai tay vào nhau, im lặng suy nghĩ cái gì Này…_tôi lại gọi em- Hử?- Sao lúc nào cũng không chịu cho người ta giải thích gì hết vậy?- …_em cười cười- Hôm nào cũng đáng ghét thế đấy, chuyện có thể giải thích được, thế mà lúc nào em cũng cứ áp đặt cho anh hư hỏng, không khi nào chịu nghe anh giải thích, cứ phải đợi người ngoài tác động vào lúc ấy mới chịu nghe anh. Rồi anh cũng phải phát điên lên với em mất thôi Vy Vậy anh điên đi…lúc đấy vấp vào hoàn cảnh đấy, ai mà chẳng nghi ngờ Nghi ngờ à? Chết rồi nhé!- Chết cái gì?- Em…lúc đấy em ghen đúng không?_sướng quá tôi tít mắt mà cười- Ghen cái gì chứ? Anh điên à?- Ừ, đang điên vì em đấy, nếu không thích anh, em chẳng đời nào lại bực tức giận dỗi như thế cả, mà đã thích, ắt là phải ghen…thừa nhận đi, chẳng có lẽ…- Anh…đồ đáng ghét_em đấm bùm bụp vào người, người mình yêu đấm có khác, chả thấy đau chút nào, còn thấy hạnh phúc lắm í các thím ạ- Anh nói sự thật thôi mà…thừa nhận đi, thương thầm nhớ trộm người ta rồi hả?- Không có đâu, giỡn mặt nữa người ta đi về à Vậy không giỡn nữa >.- Không thèm Không thèm nữa luôn?- Nữa nữa rồi đó_em đánh đét một phát vào người tôi. Thông tin truyệnNày Em, Làm Cô Dâu Của Anh Nhé!Tác giảlinhhaiThể loạiTruyện TeenNguồnVoz ForumsTrạng tháiFullĐánh giá từ 27 lượtThể loại Truyện teenMuốn tán gái thì phải chuẩn bị đầy đủ mọi thứ. Nhưng trước hết hãy tìm nhà tài trợ của chính mình. Người đó không ai ngoài má mì của chính các bạn đón đọc chuyện "Này em, làm cô dâu của anh nhé!" để cảm nhận được sự tán gái ngu ngơ của nhân vật chính thêm » Chọn chế độ đọc Sáng - Tối Tác giả Linh Hải Nguồn Facebook Tình trạng Hoàn thành Chúc các bạn có những phút giây thư giãn trên Đọc Truyện Voz! Hoàn Thành - Này Em, Làm Cô Dâu Của Anh Nhé! - 74 chap BÌNH LUẬN VỀ TRUYỆN Các bạn like Page để ủng hộ nhé! MỚI UPDATE$type=list-tab$date=0$au=0$c=5$src=recent-posts$com=0 AnhChàngBéCon BạnLoằn BạnThânYêu BiênGiớiNgàyThángNăm BíMậtKinhHoàngTrongQuánNet CáChépMùaDịch CasinoKýSự CănNhàKho ChạyÁn ChịQuảnLýDễThương ChuyệnBựaThờiĐiHọc ChuyệnCủaBun ChuyệnLinhTinhTạiHạ ChuyệnLoạnXịNgậu ChuyệnTìnhTênTàiXếCứngĐầuVàCôGiáoBướngBỉnh ChuyệnVềNữSaleBĐS CóLẽAnhQuáNgốc ConChủTịch ConĐườngMangTênEm CóNênYêuCôBạnThânĐểBảoVệCôẤy ConGáiSếpTổngVàOsinCấpCao CôBéHàNội CôGiáoChủNhiệmCủaTôi CưaChịHàngXóm DầuKhí DòngĐờiNổiTrôi DuyênTrời ĐãNhớMộtCuộcĐời ĐơnPhương ĐứngDậyTừVấpNgã ĐừngĐùaVớiGáiHư ĐừngĐùaVớiTeen ĐừngLàCảThếGiớiCủaNhau EmHàngXómĐốiDiệnNhàTôi EmSinhRaLàĐểHạnhPhúc GáiĐếnỞCùngNhà GấuEmCóVõ GấuEmLàHotGirl GópTiềnChơiCave HaiChịEmTinder HậuHóaĐơn HậuHóaĐơnPhiênBảnThực HóaĐơn IUsedToBeASugarBaby KhépLạiQuáKhứ KhôngPhảiTruyệnKinhDị KýSựChuyểnMộ KýỨcMộtThờiNgangDọc KýỨcVuiKhổ LàmNghệThuậtPhảiCóĐamMê LàmViệcTrongQuánMassage LàngQuêThànhPhốTôiVàEm LờiTrầnTìnhCủaMộtẢĐiếm LỡTaySờGấu LỡYêuNgườiTình MưaHayNướcMắt MyMemory NayCãiNhauVớiVợVuiQuáMấyBácẠ Nga NgàyHômQuaĐãTừng NgheCaveKểChuyện NgườiConGáiÁoTrắngTrênQuánBar NhậtKýBuồnChuyệnTù2013 NhữngBóngMaTrênĐườngHoàngHoaThám NhữngChuyệnBựaThờiSinhViên NiềmHạnhPhúcCủaMộtThằngNghèo NữTiếpViên OanGiaNgõHẹp ÔiCáiCuộcĐờiCủaTôi ỞTrọVùngCao PhảiLòngAnh QueEmĐấtĐộc QuêNgoại RanhGiới Sau5NămGấuĐãDốiEm2Lần SayNắngCôEmTánCôChị TạiHạ TánCôGiáo TánGái10kSub TánGáiCùngCơQuan TánGáiTâyTrênMeowchat ThếGiớiCủaCậuCóMàuGì ThờiSinhViên TiềnHóaĐơn TiềnNhiềuThìCóNênMuaNôLệVềChơi TìnhYêuHọcTrò TôiĐangChănRauLàVợCũ TôiĐiTánGái TôiLàGáiDịchVụ TộiLỗi TruyệnKỳBíỞBerlin VẽEmBằngMàuNỗiNhớ VozNgoạiTruyện VôTìnhHônGáiEmPhảiLàmSao XinLỗiAnhYêuEm YêuCaveCaoCấp YêuGáiDịchVụVàCáiKết YêuThầmChịHọ YêuThầmEmVợ YêuThầmVợBạn 100 ngày cố yêu 7 ngày làm gia sư Anh có thể tặng em một nụ hôn không Anh ơi em không phải là rau Bạn gái cũ làm thư ký Bạn gái tôi là lớp trưởng Bản lĩnh ếch cụ Bắt gặp gấu ôm eo thằng khác Bị con bạn thân nhìn thấy chết em rồi Bị đâm khi đi chơi cùng Gấu Bị ép đi xem mặt gái Bị gái ở bể bơi vô ảnh cước vào bụng Boys Già Bố vợ tôi Bỗng dưng anh yêu em thiên thần bé nhỏ Cách chinh phục gái hơn tuổi Cai sữa Cảm nắng chị cùng dãy trọ Cảm ơn em con cave đã thay đổi cuộc đời anh Cát tặc Câu chuyện về 1 checker Chàng lớp trưởng và cô nàng đanh đá Chàng trai năm ấy tôi từng theo đuổi Chăn rau Chăn rau ai dè yêu thật Chị ơi anh yêu em Chuyện của một thằng bị bệnh tim Chuyện của tôi Chuyện em xả hơi Chuyện FA kinh niên và có vợ như nào Chuyện Q4 Chuyện tình buồn của tôi Chuyện tình của anh nhân viên văn phòng và con gái cảnh sát Chuyện tình của mình với gấu người Đài Loan Chuyện tình của tôi nàng và con chó Chuyện tình với em hàng xóm Chuyện tình zồng Chuyện tù Chuyện về người phụ nữ Chuyện xưa và nay Có gấu là người Hàn Con bạn thân Con đường mang tên em Con Thầy - Vợ Bạn - Gái Cơ Quan Cô bạn gái người Mỹ của tôi Cô gái của sếp Cô gái thích coffee đen Cô giáo Em sẽ mãi ở trong trái tim anh Cô giáo và học sinh Cô trợ lý và nàng gia sư Cơn mưa ngang qua Cuộc chiến giữa Nhíp xinh và Quần đùi hoa thủng đũng Cuộc đời một giấc mơ Cuộc đời tôi và những mối tình đi qua Cuối cùng mình cũng lấy được vợ Cưới em gái tiếp viên quán cà phê Cười lên cô bé của tôi Cứu gái đụng xe và câu chuyện tình buồn Cứu net một em sinh viên hot girl Danh Sách Truyện dauphongver01 Dì ơi có phải là tình yêu Dì tôi là một teen girl doithayxx Drop Du học Liên Xô Đã đến lúc phải nói lời tạm biệt Đã nói lời tạm biệt Đang viết Định mệnh của tình yêu Đôi mắt người xưa Em đã bỏ nghề làm nông nghiệp như thế đó Em đã là thiên thần Em đã lỡ một tình yêu Em đã nuôi con của người em yêu như thế nào Em hàng xóm đối diện nhà tôi Em hàng xóm mới chuyển về cạnh nhà Em hàng xóm xa lạ Em KTV Massage Em là cô bé của anh Em nhân viên của mama Em sinh ra là để hạnh phúc Gái net Gái trọ cạnh phòng Game Online Chuyện tình 5 năm trước Gấu đã tán em như thế nào Gấu hơn mình 6 tuổi Gấu kute và cực kỳ bá đạo Gấu mình ngủ với 1 gã đã có vợ Gấu mới cao tay trả thù gấu cũ Gấu phản bội sau 7 năm yêu nhau mặn nồng ghost Gia đình hắt hủi say nắng cô nàng lớp 12 Giá như dừng yêu Giảng Viên lái xe bất đắc dĩ Gio_Vo_Tinh2710 Giới hạn tình bạn hay vượt rào Hành trình cưa đổ MC Hành trình tìm lại Happy Ending Hãy hiểu anh người anh yêu Hẹn ước Bồ Công Anh Hoàn thành Học sinh Hối hận vì lấy vợ sớm Hồi ức của một linh hồn Khi vozer đưa gái đi chơi Khiêu vũ giữa bầy gõ Khiêu vũ giữa bầy les khovigaitheo Không lẽ nói cho cả thế giới rằng mình đang yêu Không phải truyện kinh dị Kỷ niệm ngu nhất trong cuộc đời Ký ức xưa Là duyên hay là nợ là chăn hay bị chăn Làm thằng đàn ông tốt không phải lúc nào cũng hay Làm việc cùng EX Lắng nghe nước mắt My memoirs Lần đầu hút cần Lỡ ngủ với chị Lời trần tình của một ả điếm Minh Hoàng và Hoàng Vi Mối tình đầu Một đêm trăng lạnh trai lông bông cảm nắng gái lạnh lùng mrxau Mùa gấu chó Này điếm em yêu chị Này em làm cô dâu của anh nhé Nên là chúng mình lấy nhau đi Ngày không Phây Ngẫm Nghề bồi bàn Nghề Vệ Sĩ Nghi vấn cao thêm sau 4 năm tu luyện Ngỡ quên và ngàn ngày nhớ Người con gái nghiền chữ nạ Người yêu cũ của gấu dọa giết em Người yêu tôi là gái hạng sang Nhà nàng ở cạnh nhà tôi Nhập viện xa nhà Gái thành phố thương Nhật ký anh yêu em Nhật ký chăn rau Nhật ký gã tồi và cô cave bé nhỏ Nhật ký Hoàng Vy Nhật ký làm bố Nhật ký những ngày đầu làm vợ Nhật ký những ngày mưa Nhỏ bạn thân bị less Những đứa em gái và bà xã hiện tại Nó lại nhớ anh như một thói quen khó bỏ Nocturne 1 kí ức đẹp Nợ duyên nợ tình Nửa đêm gấu cầm dao Ở chung với gái Phải lòng anh Phụ nữ không hề khó hiểu Ra mắt gia đình ex Sad Ending Sau 10 năm gặp lại em đã có gấu là bạn thời lớp 1 Say nắng gia sư của em trai Săn nã Sống chung với gái Tạ Trùng Linh hồi ký Tác giả Tại Hạ Tán cô giáo Tán gái bên Hàn Tán gái dễ ợt Tán gái hơn tuổi và những bài học Tán gái khó thế sao Tán gái ở nhà Tán gái Tây Tâm sự Tâm sự của chàng trai 18 tuổi sắp làm bố Tâm sự của một thằng con trai tỉnh lẻ say nắng gái thành phố Tâm sự hồi ký về trại Sa La Điên The day you went away The Khải Huyền Thời trẻ trâu và chuyện tình tù Tín dụng đen Tình đầu sau 1 đêm trắng và phát hiện ra sự phũ phàng Tình yêu và tình dục Tôi đã tiêu 10k như thế nào Tôi Em 2 thế giới Tớ có thể yêu cậu cũng có thể quên cậu ngay lập tức Trả thù gấu chó Trai ngoan dính phải gái hư Trót yêu Trớ trêu Truyện 18 Truyện cười Truyện cười Vôva Truyện ma Truyện ngắn Truyện tâm linh Bố em Từ gặp ma đến gặp gấu Tưởng nhầm gái hư đc nhầm gái ngoan Vì cuộc đời là những luống rau Vị tình đầu Videos Vo_Tonq_Danh_Meo Vợ chồng hàng xóm Vợ ơi anh biết lỗi rồi Vợ xăm hình hổ báo nhưng rất chung tình Vợ yêu Vợ yêu ơi anh yêu em nhiều lắm Xin lỗi em bởi vì anh nghèo Yêu bé Dừa Yêu chị cùng công ty Yêu cô bạn học cùng cấp 1 Yêu em là hạnh phúc đời anh Yêu em nhanh thế Yêu em quá nhanh và nguy hiểm Yêu gái dịch vụ và cái kết Yêu gái matxa và kết cục Yêu người cùng tên Yêu người IQ cao Yêu nhầm chị hai được nhầm em gái Yêu thầm em gái bạn thân NGẪU NHIÊN$type=list-tab$date=0$au=0$c=5$src=random-posts$com=0 Danh Sách Truyện /fa-fire/ TRUYỆN ĐỌC NHIỀU$type=one$sp=2000$rdm=0$show=item Bố mẹ cậu làm ra tiền, cậu lại là thằng con độc nhất nên từ bé đã được cưng chiều. Ngựa quen đường cũ nên lớn lên cậu cũng chịu khó chơi bời lắm. Bố mẹ nhiều lúc phát điên vì cách tiêu tiền hoang phí của cậu, nhưng quan niệm của cậu sống là phải biết hưởng thụ, đang trẻ mà không biết hưởng thụ, kiếm tiền rồi về già cũng có để làm gì đâu? Và cậu chỉ cần một đứa con gái chân dài, chịu chơi để có thể khoác tay cậu đi tới những nơi mà tên tuổi của cậu được đánh dấu vẻ giờ chưa con nhỏ nào lọt tầm ngắm của cậu mà cậu để xịt hết. Yêu đương vớ vẩn cũng gần chục em, nhưng toàn yêu chơi bời, nhanh đến nhanh đi, cả thèm chóng chán. Cả năm nay cũng chẳng buồn vương vấn ai nữa, còn năm cuối cùng ráng lấy cái bằng tốt nghiệp về cho ông bà già xin việc, quậy phá vậy cũng thỏa thê nay cậu đi ra bar, ngồi tâm sự với thằng bạn. Thằng này cũng đang cưa một em nhưng ba tháng rồi mà nó vẫn không đổ. Tò mò nổi lên, cậu quyết định thay bạn mình cua em này. Nó tên Phương Vy, một đứa con gái xinh đúng kiểu. Nụ cười tươi tắn với hai cái lúm đồng tiền hai bên, và nó có một đôi mắt biết nói. Cậu bắt đầu thích nó rồi đấy. Ngày thứ 2Mới sáng tinh mơ đã cọc cạch bò ra khỏi nhà, ông bà già hỏi thì kêu con đi tập thể dục. Tập thể dục mà quần áo là lượt, lại xách xe nổ ầm ầm. Ngược đời, nhưng quen với mấy cái trò ngược đời của tôi nên ông bà già chả ý kiến gì nữa, tranh thủ ngủ thêm chút để lát còn dậy đi sáng tinh mơ chưa có thấy cái cửa hàng hoa nào mở cửa cả. Thôi thì mua đại của bà bán hoa đang đứng ở bên đường vậy. Mò tới nhà nàng từ sáng sớm chỉ để cài hoa vào cổng sến nhưng cũng hiệu quả không kém phần long trọng các bác ạ may mà nhà nàng không có chó, không thì hàng xóm phải mất ngủ 2 tuần liềnXong thì đeo kính đen sang phía đối diện nhà nàng chờ nàng tỉnh giấc ơi là mẹ nàng đi ra cổng mở cửa. Cái tin nhắn chúc buổi sáng còn chưa kịp gửi. Hi vọng mẹ nàng sẽ tâm lý mà mang lên tận phòng con gái, hoặc là vứt toẹt một cái ở đâu đó nhưng sẽ thông báo lại với nàng là có thằng dở nào đấy sáng sớm cài hoa vào cổng nhà mình Đang thất vọng thì có tin nhắn. Oa, nàng nhắn tin- Anh làm hả?- Chào lọ lem buổi sáng- Sến Vui mà ^^- Cảm ơn anh. Chào buổi sáng ^^- Đi ăn kem không?- Ăn kem Cà phê sáng nhé?- Đắng Trà sữa?- Bị gét Còn một cái đảm bảo em Gì vậy?- Thịt anh nè. Vừa ngon vừa Ý kiến hay đấy >.- Ra cổng Còn chưa về hả?- Muốn gặp em chút rồi về =.=”- Em phải đi học Anh biết mà, hôm nay anh rảnh, làm tài xế được không?- Không Anh biết mà, em ngoan chết đi được >.- Vậy cho gặp xí điX- Hẻm hèm hem về đi em còn đi Dỗi rồi, về đây, mai gặp em nhé?- Hên xui Bị thích em rồi vòng xe về nhà. Hôm nay tâm trạng tốt, trong lòng đang ngập tràn niềm vui. Thề với các bác, hôm nay thấy vui lạ lạ. Chắc phải lên trường tí, ăn rồi suốt ngày lêu lổng vậy cũng không phải ý hay. Mà cứ lúc nào tôi có ý định làm sinh viên gương mẫu thì cứ y như rằng hoàn cảnh lại xô đẩy. Sinh ra chắc không phải để làm người tri thức rồi. Thằng Dũng gọi vào bar chơi, đang có tiệc vui. Từ chối nó thì không nỡ, bấy lâu nay cải tà quy chính không lộng hành nữa rồi. Hôm nay lại sinh nhật con người yêu nó, chẳng nhẽ lại từ chối, thế nên tôi gật đầu quay xe đi theo hướng ngược ra cái thế giới này cũng bé nhỏ thật đấy. Tôi lại gặp ngay em ở đấy. Lúc đầu là bất ngờ có cộng chút thất vọng vì không tưởng tượng được một người như em cũng tới chốn ăn chơi như thế. Nhưng sau đó quan sát nét mặt và hành động của em thì chính xác không phải em tới đây để chơi mà tới để làm tìm người ít nhất là như vậy vì em ngó nghiêng, mặt em căng thẳng, cố gắng tránh né tất cả những sự va chạm nhỏ. Em bước lên tầng 2, phòng karaoke. Tôi lo lắng rời vị trí bước theo em. Không biết em đang làm cái gì ở chốn phức tạp như thế này, không có ý định theo dõi, chỉ là tôi thực sự thấy lo vào phòng, được tầm 5 phút thấy em chạy ra, nước mắt nước mũi tèm nhem...em khóc à? Còn không chú ý tới tôi đang đứng chéo chân chờ em ở đây nữa. Tất nhiên là phải đuổi theo rồi. Em chạy khá nhanh. Ra được bên ngoài bar tôi mới gọi- Phương Vy...Em vẫn không dừng lại, tôi chạy theo sát nút, nắm lấy cánh tay em lúc đó em mới chịu ngước lên nhìn Anh Khánh..._nước mắt vẫn không ngừng tuôn Em làm sao đấy?- Kệ em_nàng giật mạnh cánh tay ra khỏi tay tôi_em đang bận, em phải Anh đưa em đi_tôi dứt Đã bảo kệ em Trong lúc em như thế này sao?Em im lặng, không nói gì nữa. Ngồi thụp xuống, em khóc nấc lên. Tôi đứng cạnh bên, vụng về, lóng ngóng không biết phải làm gì cả. Trước giờ chưa khi nào gặp trường hợp nào như này. Mấy cô người yêu trước có em nào thế này đâu? Giống như trong phim hàn, cho em mượn vai, vuốt ve tóc em, rồi dỗ dà[email protected]...kiểu đấy dễ bị ăn tát lắm. Thôi thì cứ đứng cạnh bảo vệ cho em an toàn vậy. Con nít mà cứ hay dỗ nó càng khóc tợn. Em cũng thế, cứ cho khóc mái thoải, khi nào chán thì tự nín đâu có sai. Một lúc sau em nín. Quệt nước mắt em đứng dậy ngập Em...đi về trước Đi, anh đèo em về. Đừng có cắn môi gật đầu. Emi m lặng từ lúc leo lên xe tôi tới lúc tôi phá tan sự im lặng ấy bằng một đề nghị- Khi người ta buồn người ta thích gào thét lắm, em có vậy không?- Chắc là không anh Anh dẫn em đi dạo nhé? Bây giờ về nhà dễ phát điên lắm đấy >.- Ừm..._lúc con gái buồn nói gì cũng nghe hay sao hả các bác?Thế là dẫn em ra bờ hồ Gươm, tìm một chỗ ít người qua lại cho em ngồi mà bình tâm lại. Nhìn em không muốn nói năng gì, gương mặt buồn nhưng vẫn đẹp lung linh. Tôi ngồi bên cạnh cũng không biết làm thế nào. Thật sự thì tò mò vì sao em khóc, vì sao em buồn...nhưng mà lại không muốn hỏi, không muốn bị gọi là tọc mạch chuyện người khác. Và em là người lên tiếng trước- Đã có bao giờ anh yêu một người, anh đặt hết niềm tin vào một người anh hết mực yêu thương và trân trọng, rồi anh lại bị chính người đó phản bội niềm tin chưa?- Anh hả?_trời đất, có bao giờ thật lòng với ai đâu_anh có rồi_chém gió vậy, tự nhiên hôm nay nói dối bị ngượng mồm, bắt đầu bịa chuyện_ngày trước, mối tình đầu của anh không còn nhớ ai là mối tình đầu nữa, tất cả những gì anh có, những cảm xúc đầu tiên, anh đều trao tặng, anh đã hi vọng rất nhiều, anh tưởng chừng cả thế giới này sụp đổ xuống thì anh cũng sẽ là người đứng ra che chở cho cô ấy. Anh nghĩ sẽ đi đến một điều gì đấy, những gì anh mơ ước, nhưng rồi...em biết đấy, luôn có một người tốt hơn mà..._y như tiểu thuyết vậy, nếu mà biết tôi nói dối thì chắc úp mặt vào gối mà tự tử Ừm...con trai các anh cũng buồn cười thật đấy...- Hả? làm sao mà buồn cười_nàng phát hiện ra điều gì sao ta?- Không có gì...em nói linh tinh ấy mà...- Động chạm vào anh rồi, tổn thương mà chết mất...- Hì hì_em cười hiền lành, tự nhiên thương em lắm...không ngờ mình cũng có tấm lòng bao la như Buồn lắm hả? Cho em đánh anh này, coi anh là cái người làm em buồn Vậy cũng được nữa hả?_em cười tủm tỉm- Được chớ...nhưng mà...- Mà sao?- Nhẹ tay chút chút, nhà anh con một thôi đấy_tôi nhăn mặt chọc cho em Được rồi, vậy em đánh thật nhé?- Ừ, nhớ nha, nhẹ tay thôi, anh mà bầm dập mẹ anh tìm em tính sổ Hết sức, em đánh đây, cho thì đánh nhắm tịt mắt lại, chả biết có đánh thật hay không nhưng một khi tụi con gái đã máu lên nó đánh cho cũng không chừng ấy chứ. Chờ mãi cũng chả thấy có chút động tỉnh gì, tôi mở mắt ra thấy em cười toe, gương mặt thánh thiện quá chừng- Anh nhát Thì anh đã bảo anh nhát gái Thôi không chơi nữa, đi về đi, em hết buồn rồi...- Nhanh nhỉ? Như siêu nhân ấy, may nhờ có anh Ừ thì ghi nhận cho anh Thế thì nhớ trả công đấy Biết rồi Hứa đi, hứa thì chở về, không thôi cho đi Vậy đi Thôi được rồi đợi anh, người gì đâu thật là... Tôi chưa về nhà ngay mà ghé vào siêu thị mua ít đồ dùng cá nhân cho vợ. Đi ngang qua hàng quần áo trẻ em, tôi đứng lại rất lâu. Có một chiếc váy hồng thắt nơ, nhẹ nhàng nhưng rất đẹp. Khổ nổi, nó to quá so với cơ thể của con gái tôi. Nếu như 3 hay 4 năm nữa, nó sẽ là một thiên thần nếu nó mang trong mình chiếc váy đó. Tôi mỉm cười rồi bước vào gian hàng trẻ sơ sinh, mua cho con rất nhiều váy áo, thứ mà bây giờ con có thể dùng được với sự tư vấn rất nhiệt tình của chị nhân viên bán hàng. Chị luôn mồm khen tôi là một ông chồng có trách nhiệm, tôi không nghĩ vậy, điều đó làm tôi cảm thấy khá buồn lòng. Nhưng dù sao tôi cũng trở về nhà với một tâm trạng nhẹ nhàng hơn. Tôi huýt sáo từ cổng vào. Ngủ một giấc thôi, ngày mai tôi sẽ được thấy vợ con tôi nhà vắng rợn người. Không có tiếng động, không có ánh đèn. Giờ này nhẽ ra cô ta phải đang ngồi xem ti vi ở phòng khách chứ nhỉ? Nghĩ vậy nhưng tôi không thắc mắc nhiều, tiếp tục bước thẳng lên phòng mình. Điều làm tôi chú ý là cửa phòng cô ta mở toang, không có ánh đèn. Một chút tò mò, tôi bước lại nhìn vào trong, không có ai cả. Có lẽ nghe thấy tiếng động, chị giúp việc chạy xuống từ tầng Cậu về rồi à?- Vâng. Chị chưa nghỉ à?- À vâng, cô Hoa Hồng, cô ấy có nhờ tôi gửi cho cậu cái đoạn chị ấy đưa cho tôi một cái hộp màu đỏ thắt nơ hồng. Tôi cảm ơn chị, định bước vào phòng thì chị lên Hình như cô ấy đi đâu đó. Cô ấy mang theo cả nhíu mày. Cô ta đang làm trò gì thế nhỉ? Tôi bước vào phòng. Ngồi xuống giường, mở chiếc hộp ra. Có một bộ váy áo trẻ con xinh xắn. Quà tặng sao? Bên dưới có một lá thư.“Anh Khánh!Trong mắt anh, em là một đứa con gái không ra gì có phải không? Em cũng tự thấy bản thân mình như vậy. Em ngu ngốc đến mức mà không nhận ra rằng người em yêu nhất trên đời này đang dùng em như một công cụ để phục vụ cho những mục đích của hắn ta. Em đã làm chuyện có lỗi với gia đình của anh, với anh. Bây giờ em chỉ có thể lựa chọn việc bỏ đi, em không dám nói dù rất nhiều lần em muốn được nói ra. Em không mong anh tha thứ, cũng không mong được anh hiểu. Những ngày qua lương tâm em đã dằn vặt lắm rồi anh ạ! Em chợt nhận ra mình đang đi quá giới hạn, em đang làm chuyện có lỗi. Với một người phụ nữ nhân từ như mẹ anh. Bà là một người thật sự tốt và khiến cho em được thực sự sống trong tình yêu thương của một người mẹ. Điều mà từ lâu dù em hằng ao ước như thế nào cũng không thể trở thành hiện thực một lần nữa. Và một người chồng yêu thương vợ con hết yêu của anh dành cho cô ấy khiến em thực sự phải ghen tị, giá như em có được một người như thế, cuộc sống em sẽ không còn những bất hạnh triền miên như thế này. Em đã trực tiếp phá hoại hạnh phúc của cả gia đình anh rồi. Em cảm thấy ân hận nay nghe được tin vui, em thực sự rất mừng cho anh. Cuối cùng ngày đấy cũng đã đến. Em nên làm gì đó để mọi thứ về đúng vị trí của nó. Nhưng mà em không biết làm gì, ra đi là điều cuối cùng em có thể làm được lúc này. Lòng em thực hi vọng mọi người sẽ hạnh anh sẽ không để yên ổn mọi chuyện, nhưng em hi vọng anh và mẹ có thể bỏ qua cho em lần này, có được không? Em đang mang trong mình dòng máu của một kẻ phản bội, bao nhiêu đó là một sự trừng phạt đích đáng ột con đàn bà như em rồi. Em chỉ cầu xin một ân huệ cuối cùng đó xin lỗi…”Tôi thức tỉnh. Tờ giấy trong tay bất giác trở thành một vật nặng trĩu. Là một ÂM MƯU sao??? Tôi không hiểu? Tôi làm nên tội tình với ai mà khiến người ta phải đến mức muốn phá hoại gia đình mình như thế. Là ai mới được chứ? Nhưng dù sao thì điều đó bây giờ không quan trọng bằng việc phải cho vợ biết được sự thật này. Bao nhiêu lâu rồi? Cái cảm giác sự sống tươi đẹp trở lại trong lòng tôi, gia đình tôi thực sự có hi vọng rồi. Càng nhanh càng tốt. Giờ này đã hết giờ thăm hỏi bệnh nhân. Không thể đến. Tôi vội vàng gọi ẹ nhưng chẳng ai bốc máy, đến mấy chục cuộc gọi nhỡ cũng chả thấy tăm tích mẹ đâu. Tôi gọi cho bố nhưng bố bảo bận không tiện nghe máy giờ này. Cả nhà tôi làm sao thế chứ. Thôi vậy, chờ đến ngày mai, mọi chuyện sẽ được sáng tỏ. Chỉ qua đêm nay thôi nhưng cảm giác sao lại dài lê thê, muốn làm gì thì phải làm bằng ngay mới được, chờ đợi như thế này lại cảm thấy tâm trạng bất ổn. Tôi nóng lòng lắm. Không còn cảm thấy uất hận, tức tối nữa. Bây giờ lại cảm thấy thương hại Hoa Hồng. Dù sao đến phút cuối, cô ta còn chừa lại cho tôi một con đường danh chính ngôn thuận để bước tiếp. Nhưng tại sao lại phải đợi đến giờ này mới nói ra? Khi đã gây cho nhau quá nhiều đau khổ, chia ly. 2 tháng qua cuộc sống của tôi có khác gì địa ngục trần gian? Dẫu sao bây giờ được vậy cũng là tốt lắm rồi. Cuộc đời cô ta với tôi từ nay chẳng còn liên quan gì tới nhau nữa. Dù cho là gì đi thì sau này tìm hiểu cũng chưa muộn. Hôm nay có lẽ là một ngày thực sự vui và nhiều bất ngờ. Nỗi oan ức đã được giải. Cuộc đời bội phần ý nghĩa. Làm sao có thể có được những ngày như thế này? Chỉ đơn giản là người tốt thì ắt hẳn trời thương thôi. A di đà phật, con hứa sẽ ăn chay niệm phật cùng với đêm không chợp mắt nổi, cứ nghĩ đến viễn cảnh tươi sáng ngày mai mà lòng thấy hạnh phúc quá. Tôi nghĩ mông lung, nghĩ rất nhiều. Chẳng có chuyện gì ra chuyện gì, nhưng mà tôi biết tôi đang vẽ ra một bức tranh hoàn hảo của cuộc sống ngày mai. Thế rồi thiu thiu, tôi chợp mắt lúc nào không dậy với một tâm trạng thoải mái. Ăn sạch sẽ bữa sáng của chị giúp việc tôi mang theo đống đồ dùng cá nhân ẹ, cho vợ, ít đồ cho con rồi phóng xe vù vù vào bệnh viện tất nhiên là không thể quên mang theo tờ giấy chứng thực cho sự trong sáng và vô tội của mình được. Mặt mày hớn hở như hoa, nói tới hoa, rẽ ngay vào cửa hàng hoa mua một bó hoa hồng to đùng một cách vĩ đại. Lâu rồi còn không được tặng hoa cho vợ. Không khí mùa xuân đang dần tràn về khiến cho tôi cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều người quay lại nhìn tôi và ghen tị với chủ nhân của bó hoa và ông chồng đầy trách nhiệm này. Cửa phòng khép hờ hững, tôi đẩy nhẹ bước vào. Sững sờ…chẳng có ai cả. Căn phòng sạch tinh tươm như chưa từng có người ở. Tôi chạy ra tìm hỏi một vài nữ y tá, chả ai biết điều gì cả. Vừa lúc mẹ tôi bước vào trước khi tôi có thể kịp làm náo loạn cái bệnh viện này ra để có thể tìm được vợ Mẹ, vợ con con đâu?- Bên nhà ngoại đón đi rồi_bà thở dài- Tại sao?- Họ không muốn tinh thần Vy bất ổn. Không muốn con gặp Vy, nó mới sinh, sức khỏe còn yếu, nếu như phải suy nghĩ nhiều thì sẽ không Không phải, con cần phải tìm gặp vợ con, giải thích mọi chuyện, mẹ xem đây_nói đoạn tôi đưa bức thư ẹ bà rực sáng và trong trẻo như một quả cầu pha lê. Bà ôm lấy tôi thổn Tuyệt quá, mẹ biết mà. Con trai mẹ sẽ không làm những chuyện như Mẹ, con cần phải đi tìm Mẹ hiểu…_bà vuốt ve mái tóc tôiTôi đứng dậy bước ra cửa, đụng ngay phải Thưa bố…- Đi theo ra lệnh rồi bước đi trước. Lòng tôi lại trỗi dậy một số câu hỏi nhưng lại không dám hỏi, im lặng bước theo bước vào xe, tôi theo sau. Gật đầu với bác tài xế đi ra ngoài, ông lên Con đang nghĩ gì?- Cô ấy lại mất tích…lần này không có lý do gì để con phải chịu đựng, phải chờ đợi nữa. Con sẽ đi tìm cô ấy, giải thích tất cả những chuyện này chỉ là do hiểu lầm mà nói hào hùng, đưa bức thư cho bố. Ông khẽ nhíu mày nhưng vẫn đọc nó. Tôi im lặng quan sát cử chỉ và hành động của bố, nhưng không có gì, khuân mặt ông tỏ ra bình thản đến lạ lùng, có bao giờ tôi hiểu được ông đang nghỉ cái quái quỷ gì trong đầu đâu. Trả lại bức thư cho tôi, ông nhếch khóe môi lên một chút, liệu có phải đang cố gắng vẽ một nụ cười không?- Rồi sao nữa? Sau khi tìm được vợ con, con cố gắng giải thích tất cả. Các con quay về bên nhau, con bỏ chuyến đi Mỹ, ở lại Việt Nam, quấn quýt lại vợ con ngày đêm, thế là sự sống, là hạnh phúc của cả cuộc đời con?- Nhưng ít nhất…- Thực ra_bố ngắt lời_sự thật đằng sau mọi thứ là gì thì bây giờ nó cũng không quan trọng bằng sự nghiệp và tương lai của con. Con cần phải có tương lai trong tay mới mong có thể ở bên cạnh người phụ nữ của mình. Bây giờ, liệu con thấy con có xứng đáng hay không?Tôi cúi gằm mặt xuống, nhìn đôi bàn tay đang nắm chặt lấy lá thư như lá bùa hộ mệnh của mình. Lòng rối bời. Phải, tôi chỉ có hai bàn tay trắng, rồi tương lai sẽ như thế nào? Đúng là tôi có ý định từ bỏ chuyến đi Mỹ, sau khi biết được sự thật, điều tôi nghĩ tới chỉ đơn giản là ở bên cạnh người vợ mà tôi yêu thương, bên đứa con bé bỏng vừa chào đời. Với bản tính xốc nổi nhất thời như thế, thì liệu có thể đảm bảo được gia đình bỏ nhỏ của tôi sẽ hạnh phúc được vĩnh viễn hay không? Từ lúc bắt đầu, cho tới bây giờ, thì cuộc sống của gia đình tôi đã quá nhiều lần rơi vào bế tắc rồi, chịu nhiều quá nỗi buồn. Liệu bây giờ nếu như cứ tiếp tục như thế, có thể nào một ngày đó mọi thứ sẽ tan vỡ, như bong bóng xà phòng, thực sự đẹp và lung linh nhưng nó không bền chặt và không thể bay quá khoảnh khắc giữa hai ranh giới, tôi chợt nhận ra rằng, thời gian không thể quay lại, và cơ hội cũng không dành cho người không biết nắm bắt. Tôi có cả phần đời còn lại để bù đắp cho những người tôi yêu thương, nhưng chỉ có 4 năm để dành cho bản thân mình được sống xứng đáng hơn trong xã hội Bố sẽ giúp con chứ?_tôi trao bức thư cho bố, nhìn ông thật vỗ vai tôi, thật mạnh và chắc chắn, ánh mắt đầy tin Chắc chắn rồi, con trai!Tôi bước ra ngoài, không có ý định tìm kiếm điều gì khác. Có lẽ còn có nhiều cách để tôi có thể đi trên con đường này, nhưng đây là cách nhanh nhất. Tôi bỏ lỡ quá nhiều thời gian của mình rồi. Hẳn nhiên, tại sao tôi lại không giải thích mọi chuyện trước, tôi vẫn tiếp tục đi, nhưng có thêm chút niềm tin ở nhà đang có người chờ đợi tôi trở về, còn hơn là cứ một mình thênh thang như thế? Có nhiều lý do để tôi đưa ra những quyết định cho riêng mình. Mọi việc trong cuộc sống này chỉ đơn giản là có lỗi thì xin lỗi, hiểu nhầm thì giải thích, có công thì cảm ơn, buồn thì khóc, vui thì cười…thì nó vốn dĩ sẽ chẳng phải là cuộc sống này nữa rồi. Tự bao giờ tôi chỉ luôn tâm niệm một câu “cuộc sống vốn dĩ nó không phức tạp, chỉ là con người ta khiến nó trở nên phức tạp hơn mà thôi” dù vậy nhưng trong suy nghĩ của tôi, của tất cả mọi người lại không thể không phức tạp. Tôi muốn thử thách với tình yêu của mình, một sự điên rồ nhưng nếu như khoảng cách, thời gian…tất cả mọi thứ không thể làm cho tình yêu của chúng tôi phai nhòa thì đó thực sự không phải là một sự kỳ diệu mà cuộc sống này ban tặng cho tôi sao?Tôi vẫn đang bước một mình giữa tiết trời lạnh giá của mùa đông, ngẩng cao đầu và đang bước tiến về phía trước, không phải là giật lùi lại phía lại tất cả những gì mình yêu thương nhất ở đây, là một nổi đau, đau như thế nào thì chỉ có mình tôi hiểu được, tôi nói rằng tôi đau, kể tôi đau như thế nào, biết là thế nhưng có mấy ai hiểu? Chỉ khi nào ở đứng vào vị trí của tôi, thì lúc đó, sẽ hiểu tâm trạng của tôi như thế nào vào lúc này. Nhưng tôi vẫn sẽ đi. Thời gian mới chính là điều tôi cần lúc này, chứ không phải là sự thương hại và cảm thông của một ai biệt Hà Nội, những con người tôi yêu thương hơn chính bản thân mình. Rồi có một ngày tôi trở lại, hãy đón chào tôi như một đứa con xa quê lâu ngày mới trở về, xin đừng chào đón tôi như một người nhìn anh, từ một nơi rất xa. Và khoảng cách ấy theo thời gian sẽ còn xa hơn nữa. Mỗi ngày sẽ qua đi thật nặng nề, 4 năm nữa, nó sẽ trôi qua như thế nào đây?Tôi ôm con vào lòng, nhìn chiếc máy bay khuất khỏi tầm mắt mình, trở nên nhỏ bé dần trên bầu trời, cho đến khi nó chỉ còn là một chấm đen li ti khuất khỏi tầm mắt, chợt vỡ òa cảm xúc, tôi khóc lên nghẹn ngào. Phải rồi, lâu lắm rồi tôi không khóc, dù bản thân rất muốn nhưng lại không thể khóc được…cứ cố gắng kìm nén tất cả mọi thứ cảm xúc ở trong lòng, bỗng nhiên lại thành thói quen. Chỉ hôm nay, tôi lại không thể làm được điều đó. Tại sao cứ có cảm giác rằng mình vừa mất một thứ quan trọng nhất trong cuộc đời này nhưng lại vĩnh viễn không bao giờ có thể tìm thấy lại mình nơi ấy, anh sẽ cô đơn phải không? Ở giữa bao nhiêu người yêu thương mình, có cả con nữa mà bản thân em còn thấy cô đơn đến ngộp thở thế này. Anh, sẽ trở về bên em chứ?Tôi bế con trở lại giường, đứa trẻ ngủ ngon một cách hồn nhiên. Con giống anh từ khuân mặt, cho đến cả cái cách ngủ cũng trề môi xuống một chút như đang muốn làm nũng. Hôn lên trán con, tôi thì Hiền Nhi, tên của con nghĩa là con luôn là đứa trẻ đáng yêu và tuyệt vời nhất của bố mẹ, mẹ sẽ thay bố chăm sóc con thật tốt, rồi bố sẽ tự hào về con.***4 năm sau…Hiền Nhi bây giờ đã là một cô bé xinh xắn và đáng yêu hết mực. Đôi mắt tròn như hai viên bi ve, đôi lông mi cong vút và dài, con có hai má lúm giống mẹ, có cái miệng giống bố, cái mũi giống bố. Hiền Nhi ngoan từ bé cho tới bây giờ, nó ít khi nhõng nhẽo mẹ. Có lẽ bản thân con đã ý thức được việc nuôi con mẹ chỉ có một mình, hay ông trời thấu hiểu và thương nên ban ơn cho bé Hiền Nhi khỏe mạnh, thông minh và ngoan ngoãn thế. Thực lòng giờ mới thấu hiểu được câu nói “nuôi con mới biết công ơn mẹ thầy”, nhìn còn lớn từng ngày, hạnh phúc rạng ngời khi con biết lẫy, biết bò, rồi chập chững từ bước đi đầu tiên, ngày con cất tiếng gọi mẹ một cách méo mó. Rồi lo lắng, đau lòng đến rã rời mỗi lúc con ốm đau, con bị ngã…bao khó khăn vất vả, tuy có bố mẹ bên cạnh động viên, giúp đỡ, nhưng sao vẫn thấy chạnh lòng một vài lúc. Từ bao giờ con nhận thức được việc các bạn có bố, đêm nằm nó đã thỏ thẻ hỏi tôi rằng bố của nó ở đâu? Tôi chỉ lên ảnh cưới và giải thích cho con biết bố đang ở một nơi rất xa nơi này, nhưng rồi bố sẽ trở về. Nó hỏi tôi rất nhiều về bố của nó, và nó cảm thấy rất tự hào về người bố. Mỗi buổi tối trước khi đi ngủ, nó hôn lên má tôi chúc ngủ ngon thì vẫn không quên nhìn qua tấm ảnh của bố và cũng thì thầm “chúc bố ngủ ngon”…từ bao giờ trong lòng nó coi bố là thần tượng, có vẻ như con rất yêu quý bố, nó nghĩ rằng bố thật thiệt thòi vì không thể ở bên cạnh hai mẹ con và ông bà hàng ngày, phải ở một nơi xa xôi và không có ai làm bạn như thế. Trẻ con, chúng luôn nghĩ mọi thứ thật đơn giản, nhưng con đúng rồi. Bố thật thiệt thòi vì không thể ngày ngày trông thấy một thiên thần đáng yêu như con tôi vẫn ở với ông bà ngoại từ khi tôi ra viện cho tới bây giờ. Nhờ tấm bằng đạt loại ưu và một chút quen biết của bố, tôi tìm được một công việc tốt, phù hợp với chuyên môn năng lực ở một trường cấp 3 cách đó 8km. Hằng ngày chở bé Hiền Nhi tới trường mẫu giáo, tôi đi làm, tối lại đón con về. Ở trường con bé học được rất nhiều điều, và rất thông minh. Nhà trường muốn tạo cơ hội cho tôi thăng tiến, đề cử tôi học lên cao học, điều đó khiến tôi rất vui, nhưng bản thân không muốn cầu tiến quá nhiều. Vì tôi là một cô giáo, chứ không phải là một nhà kinh doanh, với lại bé Hiền Nhi còn bé, tôi muốn mỗi khi tôi rảnh, tôi có thể dành hầu hết thời gian cho con gái. Tôi chỉ muốn cố gắng hết sức để có thể truyền đạt lại tất cả những đam mê và hứng thú cho các em về môn học của mình. Bởi đơn giản bằng cấp không phải là vấn đề quá nghiêm trọng nếu như biết yêu và luôn cố gắng tìm hiểu về công việc yêu mà mình yêu thích. Có lẽ vì tâm huyết, tôi thực sự được các em quý mến. Một cô giáo trẻ nên khá hiểu được tâm lý của các em. Tôi bỗng nhiên trở thành một giáo viên được tín nhiệm và giữ khá nhiều những bí mật của các cô cậu học trò lắm chiêu nhiều mẹo quan tâm của các đồng nghiệp khiến cho cuộc sống của tôi trở nên nhẹ nhàng hơn bao giờ hết. Ngoài các đồng nghiệp, còn thêm một vài chàng trai thích phiêu lưu mạo hiểm với cuộc sống độc thân nuôi con một mình của tôi. Đôi khi làm tôi cảm thấy vui hơn một chút, ngắm lại mình trong gương, mình vẫn đang còn trẻ trung chán nên vẫn còn những chàng trai tử tế để ý. Nhưng đâu có quan trọng, tôi đã có chàng trai tử tế của cuộc đời mình rồi còn gì? cườiCuộc sống bận bịu vất vả khiến cho khoảng thời gian tôi suy nghĩ đến một chuyện gì đó trở nên hạn hẹp lại. Lúc đầu cứ thực sự nghĩ rằng sẽ rất khó khăn để có thể vượt qua tất cả. Nhưng bây giờ đã nhận thấy, thời gian là một vị bác sĩ giỏi cho những bệnh nhân thực sự khao khát sống khi mắc phải những căn bệnh nội mẹ chồng thường xuyên qua thăm 2 mẹ con tôi vào những thời gian rảnh rỗi. Cuối tuần tôi vẫn thường hay cho con về thăm ông bà nội và ở đó chơi ít ngày. Tôi cảm thấy cuộc sống của mình gần như là hoàn hảo rồi. Chỉ thiếu một bờ vai tin cậy tôi đang chờ đợi trở về nữa, liệu nó có thể thay đổi hoàn toàn cuộc sống của tôi hay không nhỉ? Đôi khi vẫn cảm thấy run sợ vì thứ khoảng cách xa vời liệu có làm cho anh thay đổi hay không? Nhưng yêu, nên tin, nên chờ đợi. Sự chờ đợi có có thực sự mang lại hạnh phúc cho tôi không? Bởi bây giờ anh thực sự là một con người của tự do rồi! Cuộc hôn nhân này, thực sự bản thân ai cũng có thể đơn phương kết thúc nó cơ buổi sáng thứ 7. Trời mùa đông lạnh lẽo, lắc rắc vài ba cơn mưa phùn nhẹ nhàng. Còn nửa tháng nữa là đến tết, đã 4 mùa đông trôi qua rồi. Bầu trời u ám khi tôi nhìn qua cửa sổ. Tôi chuẩn bị một ít đồ dùng cá nhân cho Hiền Nhi, chút nữa ông bà nội sang đón 2 mẹ con qua bên kia chơi. Chốc nữa tôi với mẹ còn đi mua mấy thứ đồ chuẩn bị cho tế nhất nữa. Năm nào cũng soạn sửa đầy đủ cho bên nội, chơi bên đó ngày mồng 1, mồng 2, còn lại thì về bên ngoại đón tết. Ông bà nội cũng không bao giờ ép buộc tôi phải ở đâu, miễn tôi cảm thấy thoải mái là được. Họ cũng bận rộn công việc thường xuyên nên không tiện chăm cho bé Hiền Nhi bằng mẹ tôi, bây giờ bà đã nghỉ hưu, ở nhà chăm lo cho gia đình. Hai bên lại thân thiết, qua lại thường xuyên nên cũng không phải lo ông bà bên nào nhớ cháu. Ông trời cũng thật công bằng quá, một người chồng chưa thể vẹn toàn nên bù lại bố mẹ chồng tôi lại hết sức tâm lý và yêu quý tôi. Bao năm nay chưa có lời ra tiếng vào, lúc nào tôi cũng được giữ vị trí ưu tiên trong lòng ông bà nội. Anh Tuấn lấy vợ rồi nên chuyển ra ở riêng, ngang dọc thế mà cuối cùng thêm mấy mùa xuân cũng chịu lấy vợ, tất nhiên là anh lấy Thu, không biết anh Khánh có biết tin này chưa nhỉ? Đám cưới cũng không thấy anh gọi điện về chúc mừng gì cả. Nhưng chắc là anh cũng sẽ rất mừng cho Thu và anh Tuấn, nhưng vì chị dâu đang đi học nên tới bây giờ vẫn kế hoạch, chưa chịu sinh em bé. Bé con lanh chanh gom mấy thứ đồ chơi yêu thích của nó bỏ vào một cái ba lô riêng, lúc nào được đi chơi con bé cũng tỏ ra rất thích bà nội đến đón, nó chạy ra tận cổng mở cửa để có thể nhảy lên hôn lấy má bà nội nó một cái và trèo lên lưng ông nội nó, siết đôi bàn tay nhỏ bé ôm lấy cổ ông. Hai ông cháu lại hát ầm ĩ mấy bài hát thiếu nhi mà bé con học được ở nhà trẻ. Vào đến cửa nhà, nó tụt từ trên người xuống mặt mày hớn hở vào khoe với tôi hộp quà nó đang cầm trên Mẹ Vy ơi, mẹ xem này, Nhi có quà của bà Con cảm ơn ông bà chưa?- Dạ rồi ạ!- Để mẹ xem ông bà mua cho Nhi cái gì nào?Tôi cầm hộp quà lên mở ra trước đôi mắt thích thú của nó, con bé luôn được tặng quà từ người lớn, nhưng sự thích thú của nó mỗi lần được nhận quà chưa bao giờ thuyên giảm đi chút nào A…_nó reo lên khi nhìn thấy chiếc váy áo màu hồng, thắt nơ nhẹ nhàng nhưng rất đẹp và đáng Nhi thích không?_bà nội nó hôn lên má nó rồi hỏi- Dạ, Nhi Vậy giờ Nhi mặc nó để đi chơi luôn nhé?- Dạ vâng ạ!Nói đoạn nó kéo tay tôi vào thay cho nó ngay lập tức. Tôi mỉm cười cảm ơn bố mẹ rồi dẫn con vào phòng thay quần áo, trời lạnh nên tôi quàng thêm cho con một chiếc áo lông nhỏ, nhìn con chúm chím đáng yêu như một thiên thần vậy, chỉ tiếc là con không có một đôi cánh bé xíu, cũng tốt, nếu có cánh, con sẽ bay đi mất, con là thiên thần của bố mẹ mà tôi lên xe tới nhà ông bà nội. Tôi vẫn ngồi lặng im nhìn đường phố qua ô cửa kính, còn lại Hiền Nhi bi bô hát hò, nói chuyện cùng ông bà ngoài, nó khoe với ông bà về những thành tích nó đạt được ở trường học, tôi chỉ mỉm cười nhìn con, nói vài chuyện với bố mẹ. Hôm nay nhìn ông bà nội cũng vui vẻ lạ tới nhà, Hiền Nhi thường thích chạy lên căn phòng tràn ngập màu hồng của con mà bà ngoại chuẩn bị cho từ lúc con đang ở trong bụng mẹ. Nó sẽ chơi với những thứ đồ chơi nó yêu thích cho tới khi tôi gọi xuống. Hôm nay cũng không ngoại lệ, còn tôi thì chuẩn bị để đi mua sắm đồ dùng với mẹ. Còn lại ông nội với bé Hiền Nhi chơi ở một hồi lượn lờ mệt nhọc, mất hơn 3 tiếng đồng hồ, hai mẹ con tôi gần như đã thỏa mãn được những thứ cần chuẩn bị, năm nay có vẻ như ông bà nội ăn tết lớn hơn hay sao mà mua sắm bao nhiêu là thứ, không như mọi năm chỉ đơn giản mấy thứ, chủ yếu có đồ nhậu đủ cho bố 3 ngày tết để tụ tập với bạn bè là phần đa. Còn lại trong nhà thì có sẵn cả tôi kêu tôi đứng đợi ở cổng siêu thị, bà quên mất một vài thứ, sẽ quay lại nhanh. Tôi vâng lời, tìm một chỗ có thể ngồi được một chút, trời vẫn lạnh nhưng không còn mưa nữa. Thứ ánh sáng dịu dàng của mùa đông không làm cho người ta mệt mỏi như thứ nắng chói chang như rót mật của mùa hè. Tôi đưa đôi bàn tay lên thổi hơi phù phù vào đó rồi xoa xoa cho bớt giá. Lại quên mang găng tay nữa Này_một đôi găng tay chìa ra trước mặt tôi, tôi tròn mắt nhìn mang chiếc áo khoác màu đen dài xuống gối, quần jean’s màu đen, áo len màu đen cổ cao cộng thêm chiếc khăn trùm kín nửa khuân mặt, gang tay da màu đen, và còn thêm cả cái kính đen chiễm chệ trên sống mũi, một chiếc mũ ấm màu đen kéo sụp xuống. Một tín đồ cuồng màu đen chăng. Dù là không nhìn thấy mặt nhưng cái cảm giác thân quen đến lạ lùng, cả cái mùi hương tỏa ra nhè nhẹ từ cơ thể này, cũng khiến bao nhiêu nhớ nhung lẫn lộn ùa Cảm ơn, tôi không ngồi xuống bên cạnh, thứ cảm xúc này, thật là kỳ lạ. Đột nhiên gã giật lấy đôi bàn tay tôi, im lặng rồi nhồi nhét đôi găng gã cầm vào đấy. Tôi nhìn gã như bị thôi miên, con người này…không lẽ nào?- Một chút tự vệ với người lạ cũng không có sao?- Anh…!!!Tôi thốt lên một cách kinh ngạc. Anh mở kính ra, kéo khăn xuống để lộ ra khuân mặt của mình. Làn da hơi có màu nắng một chút, đường nét không có gì thay đổi nhưng gương mặt góc cạnh hơn, già dặn hơn, khiến cho anh càng thêm quyến rũ bởi vẻ nam tính. Kể cả phong cách của anh, chỉ nhìn thôi nhưng cũng đủ thấu được một con người hoàn toàn khác, anh chững chạc hơn rất nhiều, không còn là một chàng trai non nớt và xốc nổi ngày tôi đập rộn ràng, như có hàng ngàn thiên thần đang nhảy múa xung quanh, cuối cùng thì anh đã trở về. Đã về nhưng tại sao lại có một khoảng cách giữa cảm giác gần gũi đến vậy? Anh vẫn đang nhìn vào mắt tôi…tôi nắm chặt đôi bàn tay của mình hơn một chút, lảng tránh đôi mắt ấy, tôi nhìn đi chỗ khác. Chúng tôi không thể cư xử bình thường như những đôi vợ chồng khác sau bao năm tháng xa cách. Không phải là những cái ôm siết chặt, hay những nụ hôn đến cháy tim Anh về từ bao giờ vậy?- Em vẫn xinh đẹp như vậy!_anh mỉm cười không rời ánh mắt của Mới đó mà đã 4 năm rồi…- Có quá lâu không?_anh hỏi tôi- Vâng…_tôi mỉm cười vì thấy đau lòng, chúng tôi bỗng nhiên trở thành những kẻ xa lạ, nói những câu sáo rỗng, dù muốn nói nhiều điều nhưng lại không thể nói Ở bên đó, anh sống tốt chứ?- Cái này nhẽ ra em nên hỏi anh từ lúc anh bước chân sang đó mới phải, còn bây giờ anh đã trở về rồi, tốt hay không có gì quan trọng nữa?- Đúng là như vậy!_tôi thở nhẹ, người ngồi bên cạnh tôi lúc này, là chồng tôi thật sao?- Em không thấy là mình rất quá đáng với anh sao?_giọng anh trách móc- Vâng, em cũng nhận thấy như thế!- Hồi trước, có ông thầy bói nói với anh rằng, số anh phải lấy hai vợ mới có thể hạnh phúc và sống yên ổn được. Anh cũng tin là như thế em ạ!Giọng anh bình thản đến lạ lùng, nhưng lại khiến tim gan tôi rối bời. Ý anh là…có phải, anh đã quen một người con gái, người đấy có thể mang lại có anh hạnh phúc, có phải vậy không?Không để tôi suy nghĩ, anh đưa tay nâng cằm tôi lên, đặt môi anh vào môi tôi, không là một nụ hôn, chỉ là môi chạm môi, rất nhẹ, anh thì Nhắm mắt lại đi chứ!Tôi có thể cảm nhận hơi thở ấm áp của anh đọng lại trên môi của mình. Mơ màng trong một thứ hạnh phúc thật xa xỉ, tôi nhắm mắt lại cảm nhận được đôi môi anh đang di chuyển nhẹ nhàng, giọng anh lại thì Em sẽ lấy anh lần nữa chứ?Sực tỉnh giữa cơn mê, tim tôi đập nhanh hơn gấp bội lần, khuân mặt tôi đỏ ứng, ấm áp, rồi lại nóng ran. Tình yêu chưa bao giờ mất đi, giờ lại nhiều thêm gấp ngàn lần. Tôi mỉm cười, một giọt nước mắt khẽ rơi, anh cũng có thể cảm nhận vị mặn dịu nhẹ của nó. Tôi ôm lấy cổ anh thì Vâng, em đồng cắn nhẹ vào môi tôi và xích lại gần hơn một Em thật là tuyệt vời, một người vợ tuyệt vời, một người mẹ tuyệt vời. Anh yêu em, anh yêu Hiền Nhi…con gái thật là giống anh!Thế giới vẫn không ngừng quay, và tình yêu của chúng tôi vẫn cứ tiếp tình yêu không bao giờ ngừng lại nên câu chuyện sẽ không bao giờ kết thúc. Các bạn hãy tưởng tượng ra những điều đẹp nhất với đôi vợ chồng trẻ này nhé! Vì họ thực sự xứng đáng được hạnh phúc. Còn bạn, đừng nghĩ rằng tình yêu này nó chỉ là một câu chuyện…hãy tin rằng mình cũng sẽ gặp được người mình yêu thương để cùng nhau đi hết chặng đường này. Dù có khó khăn, có đau khổ tới mức nào…hãy tin rằng chỉ cần có tình yêu, sẽ làm nên điều kỳ ái!

này em làm cô dâu của anh nhé